Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Trinh sát phán đoán: Người quen.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
