Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này.Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.