Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
