Họ khuyến khích anh, khuyên anh và thú rằng đã có nhiều thiện cảm với anh.Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L.lương y bảo tôi động mạch, bị bệnh thần kinh viêm.Cảnh nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó.Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi tự buộc tội tôi - mà thú vị chứ! Tôi tiếp:Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó.Ông chỉ khoe sự thành công mênh mông của ông thôi, như vậy là làm cho tôi cảm thấy địa vị thấp kém của tôi, ông biết chưa?).Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân."Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được.Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác.