Tổng thống Theodore Roosevelt khi ngồi tại Bạch cung đã nói như vậy.Thử suy xét việc đó xem nào.Mà cũng phải, làm sao đủ sống được? Mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, nghĩ tới nỗi phấn đấu với đời, tôi lo sợ đủ thứ: Sợ không trả nổi tiền xe, sợ không trả nỗi tiền phòng, không kiếm đủ ăn, sợ rồi sẽ đau ốm không có tiền uống thuốc.Tôi không thể nào mua được những đồ phụ tùng và những máy móc cần thiết.Trong ba tuần vợ nằm nhà thương thì y có chín cái răng sâu."Kính lạy Chúa, xin Chúa được mong mỏi được an ủi người hơn là được người an ủi; hiểu người hơn là được người hiểu; yêu người hơn là được người yêu; vì chúng con cho tức là nhận, tha thứ tức là được tha thứ và chết tức là được sinh vào một đời sống vĩnh viễn vậy" [30].Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên.Giê Su nói: Thiên đường ở trong lòng ta".Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa.Người thì sẽ chỉ trích tôi vì đã làm việc này việc nọ, người khác sẽ xâu xé tôi, chính vì tôi không làm việc đó".