Đó cũng chính là bản chất chân thực của bạn.Sự im lắng chính là bản chất chân thực của bạn.Một cái thì vận hành bằng suy tư, cái kia thì vận hành qua sự im lặng.Chỉ cần một giây phút bạn để tâm đến người đó là đủ.Hãy sống và thực hành những gì mà Im Lắng đã nhắc nhở cho ta.Do đó chúng ta cần phải có một màu gì khác, không phải là màu xanh, để chúng phân biệt được đây là màu xanh, nếu không thì màu xanh sẽ không có gì khác biệt, sẽ không hiện hữu.Có một sự thông thái, hiểu biết sâu xa ở trong bạn, mà chắc chắn không phải là trạng thái suy nghĩ, ưu tư.Nhưng những gì kinh văn không nhắc đến – nhưng đã chỉ thẳng ra – còn quan trọng hơn là những gì kinh văn đề cập đến.Bạn chính là nhận thức, là Cái Biết đó, mà không phải là thứ tâm thức đã bị ô nhiễm - tức cảm giác nhàm chán - vừa được bạn nhận biết.Đây là một thực tập sâu sắc và có tính trị liệu rất cao.