Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta.Những giọt nước mắt bằng gỗ.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Cả món tinh thần cũng thế.Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân.Thà tát mình còn hơn.Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày.Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
