Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi.Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi.Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.
