Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.Cuốn sách thì vớ vẩn.