Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James.- Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa.Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian.Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không?Giờ đây anh không còn băn khoăn nữa mà tập trung suy nghĩ xem mình nên bắt đầu như thế nào và nên thay đổi những gì.Và vợ chồng anh cũng bắt đầu có thói quen cùng đi dạo buổi tối quanh khu phố trước giờ đi ngủ.Anh thường phải bỏ bữa sáng để đến văn phòng sớm hơn một chút, tranh thủ thời gian để cố làm hết những công việc đang còn chờ anh giải quyết.- Dĩ nhiên tớ không đồng tình với cô ấy, nhưng tớ còn biết nói gì bây giờ? Rõ ràng, tớ đã thiếu sót khi không vạch rõ phạm vi thẩm quyền của nhân viên khi giao việc.James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầuLẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?".