“Đừng gọi nó là lỗi lầm, hày gọi nó là một bài học”.Nhưng thường thì không phải như vậy, nụ cười của họ có vẻ giả tạo, không phải là nụ cười tự nhiên của những người hạnh phúc thực sự.Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi(Yang Di-Pertuan Agong), ngài Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình.Toàn thân bà đau đớn cực độ.Tôi đi vận động hết khoa này đến khoa khác và tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã phát tờ bướm ghi lại khẩu hiệu vận động như thế này:Ở tuổi 39, ông được chỉ định làm chủ nhiệm khoa Nội trường Đại Học Khon Kaen và được phong hàm Phó giáo sư.Bạn thấy không ,đây là cả một quá trình ép vắt,những kinh nghiệm thất bại sẽ làm nổi lên những phần tốt đẹp nhất trong chúng ta .Quyển sách này sẽ không hoàn chỉnh nếu tôi không đụng chạm đến các đau đớn, rắc rối, khó khăn và đau khổ một người phải chịu đựng khi thất bại.Vinh quang đã đến với ông vào ngày ông trở thành vị bác sĩ Thái lan đầu tiên được cấp chứng nhận của Hội đồng phẫu thuật Mỹ và Canada, vượt qua cả thành tích của vị giáo sư đã từ chối giới thiệu ông đi học.Tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể thực hiện “giấc mơ của người Mã Lai” mà toi đã gợi ra cho họ!
