Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.Tôi biết là tôi rất khỏe.Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.Chứ không thở dài như những người thân…Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.