Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.Chả phải thở than gì.Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước.Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.