Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.Làm một bài thơ dở để được khen.Những giọt nước mắt bằng gỗ.Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi.
