Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy.Hiện sinh hết thì còn gì là người.Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.Dù lúc này mắt không có nước.Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Và thế là xảy ra những thảm trạng.