Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.