Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.Người bảo nghệ thuật là giản đơn.Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn.Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.Uống là cháu nôn ra đấy ạ.Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.
