Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Chả muốn viết tí nào.Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.Hồn nhiên đến đáng sợ.Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
