Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài.Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới.