Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.Ông Diểu tức giận giương súng.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Và thích được dẫn đi hơn.Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
