Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.Không chung chung như những nhà mị dân.Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.Sách phôtô, giấy rất dễ cháy.Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.