Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng.Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế.Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
