Những con người này quá rõ: nỗi sợ hãi bị phê phán còn lớn hơn mong muốn thành đạt.Bắt đầu bằng tính kiên định chuyển dần thành thói quen.Xuất phát điểm của bất cứ thành tựu nào cũng là sự mong muốn đam mê.Ngài Carneghi bao giờ cũng phải chắc chắn rằng ông thấy thích người đó đã.Năng khiếu sáng tạo được tổ chức như vậy có thể sử dụng vào lĩnh vực văn học, nghệ thuật tạo hình cũng như trong bất kỳ công việc nào khác, không loại trừ việc tích lũy tài sản.Nếu họ không thực hiện được điều này, thì họ sẽ mất đi mọi ưu thế mà họ đã có được.Thế nào là ôTrung tâm não bộằ và cần nó để làm gì? Đó là sự hài hòa ôphối hợp kiến thức và nỗ lựcằ của hai hoặc nhiều người, thống nhất với nhau bởi cùng một cố gắng vươn tới mục tiêu nhất định.Xung động sợ hãi chuyển từ nhận thức của người này sang nhận thức của người khác cũng nhanh và không đảo ngược được giống như xung lượng giọng nói từ đài phát chuyển sang máy thu thanh.Ông nói về tương lai của ngành sản xuất thép trên thế giới, về việc tổ chức lại và lợi nhuận, về việc bỏ những nhà máy làm việc kém hiệu quả, tập trung sức lực cho những nhà máy đang phát triển tốt, tiết kiệm chi phí vận chuyển kim loại, về bộ máy quản trị và hành chính, và về việc chiếm lĩnh thị trường tiêu thụ quốc tế.Vậy tại sao một người sống trong thời đại văn minh của chúng ta lại ngại nói thẳng về những điều mình không tin? à, là bởi vì anh ta sợ bị phê phán! Bởi vì không ít đàn ông và đàn bà đã từng bị hỏa thiêu trên giàn lưả chỉ vì họ dám nghi ngờ sự tồn tại của những bóng ma.