Đóng những hôm qua lại, chúng đã bước mau về cõi chết.Nếu được như anh, mất gì tôi cũng chịu.Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ.Ta chỉ lo tới hôm nay thôi cũng đủ khổ rồi".Tôi vừa móc điện thoại lại, thì lại có người khác kêu.Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri.Chẳng hạn, mua một ngôi nhà ở ngoại ô, vì theo họ, đâu có tốn hơn là mướn phố? Rồi tậu xe hơi, sắm đồ đạc, quần áo mới.Những cây quanh năm tươi ấy biết uốn thân, cành dưới sức nặng, biết cái đạo hợp tác với những tình thế không tránh được.ảnh hưởng của ngoại giới rất nhỏ.Cặp vợ chồng khốn khổ ấy đã trả mắc "chiếc còi" của họ biết bao! Năm chục năm sống trong cảnh địa ngục - chỉ vì không một người nào có đủ lương tri để nói "Tốp lại đi", hoặc có đủ sáng suốt nhận giá trị của mỗi sự, mà rằng: "Thôi chúng ta tốp chuyện đó ngay bây giờ nhé.