Là cái vô hình tạo nên cái hữu hình.Bất kể họ có giỏi cho tặng hay không, nhưng nhất định họ là những “người đón nhận” tồi.Tại sao bạn không mạnh dạn quẳng phứt cái lối trả lương tháng đơn điệu ấy đi và yêu cầu được thanh toán tiền công dựa trên hiệu quả công việc của bạn? Ồ, nếu không được thế thì sao bạn không tự mở công ty rồi làm việc cho chính bạn? Khi đó, bạn sẽ biết chính xác giá trị bản thân thông qua những con số lợi nhuận mà bạn tạo ra”.Tôi nhớ lần gõ vào cánh cửa gỗ cao phải đến sáu mét và được chạm khắc tinh xảo.Vậy là cầu được ước thấy, theo quy luật Sức mạnh của Ý định, đó là tất cả những gì nạn nhân nhận: Họ nhận được sự “khốn khổ”.000 đô-la, gấp sáu lần mức lương hàng năm trước đây của tôi! Tôi đã có thể từ bỏ công việc mà tôi theo đuổi suốtNhưng để tôi giải thích thêm một chút.Họ nhanh chóng “hiện thực hóa” quyết định đó bằng những khoản chi tiêu thật lớn, tiến hành vài vụ đầu tư sai lầm hay tiêu pha vô độ, hoặc họ phá hoại thành quả của mình theo một cách nào đó đại loại như vậy.Những người theo trường phái chi tiêu có ba câu cửa miệng là: “Đó chỉ là tiền thôi” - vì thế họ không có nhiều tiền; “Cái gì đi, rồi sẽ đến” - ít nhất là họ hy vọng thế; và “Xin lỗi, lúc này tôi không thể.Nhưng tại sao tôi lại đề nghị như thế? Bởi vì tôi chỉ có thể nói theo kinh nghiệm của bản thân.