Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn.Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
