Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.Bác ta không tin đâu.
