Khá nhẹ nhõm và yên bình.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.Bỗng chị bị tuột mất dép.Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.Và thế là đời sống lãng phí.Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.
