Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.Có gì để thanh minh.Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).Cái đó làm bạn tỉnh ra.Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả.Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.