Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).Căn nhà chắc sẽ trầm đi.Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết.Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.
