Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.