Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.Rõ ràng phải đi trình báo.Thật lòng, tôi muốn khóc.Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.Nguyên nhân thì rất khó xác định.Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.Tôi từ giã mái trường cấp III.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.