Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.Thế mà rồi cũng ngủ được.Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.
