Chúng ta hãy tranh đấu cho hạnh phúc của chúng ta!".Tôi hoảng hốt gần hoá điên.Nhưng khi lờn vài tuổi rồi thì sao? Thì lại nói: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành"."Chính ngày mà nước Mỹ cử hành lễ đại thắng quân địch ở Bắc Phi, tôi nhận được một điện tín của bộ chiến tranh báo tin đứa cháu tôi - mà tôi thương nhất - bị coi là mất tích.Và biết đâu, vì bà thấy trong người thư thái trở lại, những nét nhăn ấy chẳng biến lúc nào không hay?Khi chúng khám phá ra điều ấy thì tôi không có mặt tại phòng giấy.Nghe lời tôi khen, người ấy nhớ lại vẻ đẹp của con vật".Tôi hỏi có buồn vì cụt tay không, người đó đáp: "Không, ít khi tôi nghĩ đến điều ấy lắm.Khi người ta bầu ông vào Uỷ ban kiểm lâm, ông, một người chưa bao giờ trông thấy rừng tất lo sợ.Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi.
