Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.Và đem năng lực của ta đi xa hơn.