Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.Đốt xong thấy người hơi nhẹ.Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này).Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
