Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.Đi đâu cũng vất vả.Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.Mà tôi đã làm gì có những cái đó.Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.
