Dù lúc đó chả nghĩ gì.Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.
