Mắt tôi không rời những người phu, thấy họ khiêng những thùng chất nổ một cách hờ hững mà lạnh xương sống.Bạn lại thăm họ tại phòng làm việc họ, hẹn trước hay không cũng được.Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi.Chuyện tôi vừa kể xảy ra đã lâu rồi.! "Trời! Lúc đó tôi mới sợ làm sao! Tôi run lên.Đêm đó, cô về nhà, cử động như người mỏi mệt.Khách đã tới cửa rồi, không sao thay kịp nữa.Và còn nhiều hơn là khác, vì trong khi họ ngủ thì ông làm việc!Cha ở đâu thì con ở đó".Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ.