” – Phượng “Sài Gòn” gợi ý.Cuối cùng thì cũng đến được nơi mà Ghét mong đợi, một khu rừng xanh mướt mắt hiện ra trước mắt.Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.Một lần nọ, chị Da đỏng đảnh nói với Cục Ghét:Đôi mắt mẹ Bông dịu lại đầy trìu mến."Bé nhớ chị quá!" - Câu nói đầy tìnhNhưng mình biết làm sao đây, mình không thể cãi lời mẹ được, mình không thể để mẹ buồn thêm nữa, cuộc đời mẹ đã có quá nhiều bất hạnh rồi.Khói Đen bốc lên nghi ngút bất kể ngày đêm tựa như những sợi dây leo bắt trên trời.- Thằng bò! Ăn cỏ đi mày! Suốt ngày thơ với chẳng thẩn.Nhưng sao kỳ lạ, coi rồi như bị thôi miên, không dứt ra được, sao thấy thân quen đến thế… Khóc à, sao lại khóc chứ, mình là con trai mà… hic.