Chúng con ghi nhớ rằng Chúa Trời đã nói: «Ta đến không phải là mang hoà bình tới mà là thanh gươm» và chúng con đã cố gắng hết sức mình để được giống Người.Con người thường đổ lỗi cho thất bại của mình.Có một kẽ hở rất hẹp mà nhà tâm lý học trị liệu phải bước qua ở đây.Câu đầu tiên bà hỏi là «Tại sao con lâu đến với mẹ như vậy?».Đó là công việc của chúng ta để dạy lũ trẻ mọi điều mà chúng cần để có thể thành công khi đối mặt với sự hứng khởi bất chợt từ bên trong hay những ảnh hưởng từ bên ngoài đang đe doạ huỷ diệt những điều tốt đẹp của chúng.Đờ đẫn vì thói quen và sợ thay đổi cho nên hầu hết chúng ta đều có thái độ tránh sự liều lĩnh.Người này có thể là cha hay mẹ, người yêu đầu tiên hoặc một người bạn mà không còn nữa.Tôi không chắc là tôi có thể làm được như bạn!».Từ nơi nào chúng ta sẽ tìm thấy lòng quyết tâm và kiên nhẫn để đạt được những điều mà chúng ta mong muốn?Ta từng hấp thu quan điểm cho rằng số phận của mình hình thành từ những trải nghiệm của thời thơ ấu.