Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.Giấc mơ cũ rồi mà.Và khuôn mặt dường không cảm xúc.Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.Hiện sinh hết thì còn gì là người.Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?Nếu hắn là người tài.
