Điều tôi muốn khuyên bạn là hồi 6 giờ chiều bạn nên nhìn thẳng vào sự thật, nhận rằng mình không mệt (bởi vì bạn quả thực không mệt, bạn biết vậy mà) và thu xếp làm sao cho buổi tối khỏi bị bữa cơm cắt ra làm hai đoạn.Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ.Nếu bạn không ra mặt thì tôi xin tiếp tục chuyện trò với những bạn đang lo âu, phiền muộn của tôi, với vô số tâm hồn đương bị ám ảnh, đau đớn vì năm này năm khác cứ trôi, trôi đi, trôi đi mà chưa tìm ra cách cho đời sống trơn tru.Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác.Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được.Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn.Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.Đáng lẽ nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được, tôi phải chạy lại sân quần vợt đây" thì bạn phải nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được vì tôi phải làm việc đây".Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất.
