Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình.Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó.Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.Đường thông hè thoáng.Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
